Nam Vu
Phan_39
Phản ứng của Mudy lại là nhướng một bên mày lên, thời gian ở chung lâu rồi, hắn cũng đã hiểu biết triệt để tính cách của Hà Ninh, chuyện sẽ đơn giản như thế sao? Đại vu của hắn ngay cả lều cũng từng ‘dỡ’ qua.
Thấy Mudy ngồi không động, Hà Ninh dứt khoát dùng lực, trực tiếp kéo thành chủ đại nhân vào nước.
Bọt nước tung tóe, tóc vàng phất phới, tiếng cười của Hà Ninh truyền ra bên ngoài, thị tùng không khỏi hiếu kỳ, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Miya từng nói với họ, muốn ‘sống’ sót, lòng hiếu kỳ là không nên có!
Tiếp theo, tiếng cười biến thành ngắt ngứ, rất nhanh liền không nghe được.
Chương 66: Dân Biển 1
Hai ngày sau, Hà Ninh cùng đội thương buôn của Wamu đúng lịch khởi hành.
Đội thương buôn vốn có thể bán hết toàn bộ hàng hóa ở thành Burang rồi trở về phương bắc, như thế có thể tiếp kiệm phần lớn thời gian, nhưng thành viên của đội thương buôn luôn tràn đầy trông ngóng với Vu thành nằm sâu trong đại mạc mà Wamu nói, kiên trì muốn đích thân đi nhìn một cái mới không uổng chuyến này.
Theo thần điện Ortiramhs sụp đổ, lời nói dối của các vu nữ vị vạch trần, truyền thuyết đáng sợ về hoang thành trong đại mạc đã bị Vu thành lại xuất hiện thay thế. Nghe nói chỉ có người may mắn được thần linh chiếu cố mới có thể bước lên Vu thành cổ xưa thần bí này, thấy được biển hoa trong truyền thuyết đó.
Truyền thuyết đáng sợ đều là do thần điện Ortiramhs tạo ra, chủ nhân của Vu thành mới là đại vu Aram chân chính.
Câu chuyện thế này đang lưu truyền rộng rãi tại phía đông, rất nhiều người đều tin tưởng không nghi ngờ. Đặc biệt là thành Burang, thành Battier và thành Ariel cùng thành Holcim chịu quản hạt của Burang, thần điện xây dựng vì Hà Ninh đang khởi công, bất cứ tin vặt nào về người thần dụ cũng sẽ lập tức được lan truyền.
Đối với cái này Hà Ninh đã nghĩ rất nhiều, nếu đã quyết định làm thần côn, thì phải làm cho tốt nhất. Tin đồn như thế đối với y không có chỗ nào xấu, chỉ cần không phải quá lệch lạc, thì không cần quá mức chú ý.
Thần điện Ortiramhs sụp đổ rồi, tín ngưỡng của mọi người đối với vu nữ không còn, nhưng muốn xây dựng tín ngưỡng mới trên cả đại lục này cũng không phải là chuyện dễ. Trừ mục dân phía đông và man tộc phía tây, tín ngưỡng cao nhất của thương dân phía bắc là lợi nhuận, mà dân biển phía nam, cho tới nay Hà Ninh vẫn chưa từng gặp.
Mắt thấy mới thật tai nghe là giả, đây cũng là nguyên nhân mục dân phía đông có thể nhanh chóng tiếp nhận Hà Ninh như thế. Còn về phía bắc và phía nam, chỉ dựa vào máy tin đồn thì có thể dễ dàng đạt được vô số tín đồ sao?
Nghĩ thật đẹp đó.
Nghĩ rõ những điểm này, một chút lâng lâng trong lòng Hà Ninh lập tức tan biến, con đường phải đi phía trước còn rất dài, hiện tại đã gối ẩm vô lo thì là quá sớm.
Không nói thương dân và dân biển, chỉ riêng man tộc cũng đủ khiến y đau đầu rồi.
Ngồi trên lưng thằn lằn xanh, tâm tư Hà Ninh phiêu đi thật xa, nghe tiếng kêu của diều hâu, mới hoàn hồn lại. Đội ngũ bên dưới đang đi tới một đồi cát nhấp nhô liên tiếp, muốn trước khi mặt trời lặn đến ốc đảo phía trước, thì phải đi nhanh hơn chút.
Hà Ninh kéo khăn đầu trên mặt ra, niệm một chuỗi vu văn cổ xưa, đồi cát đột nhiên bắt đầu biến hình, bề mặt cát vàng hiện lên một lỗ xoáy, dần dần khuếch đại sâu thêm, giống như đang mở cánh cửa xuống đất.
Các thương nhân bị dọa nhảy dựng, các kỵ sĩ cũng lập tức kéo dây cương, chỉ có Mudy thần sắc bất biến, ngửa đầu nhìn Hà Ninh trên không, lại chỉ có thể thấy bóng đổ to lớn của thằn lằn xanh.
Mọi người lúc này mới phát hiện, thứ đang hiện ra trước mặt căn bản không phải là thứ đáng sợ gì, mà là một thông đạo, trực tiếp thông tới bên kia đồi cát. Đi vào trong đó có thể tiết kiệm không ít sức lực, càng có thể tránh khỏi mặt trời nóng bức.
“Người thần dụ, là người thần dụ!”
Các thương nhân kêu lên trước tiên, có thể xác định, từ nay về sau, tín đồ của Hà Ninh lại tăng lên không ít.
Thằn lằn xanh vẫy đôi cánh hạ độ cao xuống, Hà Ninh vẫy tay tượng trưng với các thương nhân, vỗ vỗ cổ thằn lằn xanh, dẫn đầu đi vào thông đạo dưới đồi cát.
Mudy và các kỵ sĩ đi sát theo sau, động tác của đội thương buôn chậm hơn chút, nhưng cũng không bị tụt lại quá lâu.
Đi tới bên kia đồi cát, khi quay đầu, thông đạo đã không còn bóng dáng, chỉ có cát vàng mù mịt, giống như một bức tranh cuộn đang chảy.
Gần tối, đội ngũ tới một ốc đảo khá lớn, ven đường đi qua mấy đầm nước đều không thích hợp dựng doanh, gần ốc đảo này có một bãi cỏ không nhỏ, trừ an trí tất cả mọi người, thức ăn của lạc đà cũng có thể giải quyết.
Nhóm lửa lên, các kỵ sĩ và thương nhân bận rộn dựng lều, Hà Ninh không có gì để làm, muốn giúp đỡ cũng không thể chen tay vào, chỉ có thể đi tới trước một cái lều đã dựng xong, ôm tay ngồi xuống, nhìn đống lửa ngẩn người.
Miya bắt nồi canh lên đống lửa, suốt đường đi, thức ăn của Hà Ninh đều là do Miya chuẩn bị, chưa từng có chỗ cho y chen vào. Tài nghệ nấu canh của Miya có thể xưng là nhất tuyệt, Hà Ninh ban đầu còn chưa phát giác, sau khi đã quen với tài nghệ của Miya, thức ăn người khác đưa tới rất khó nuốt trôi. Thân thể Hà Ninh cũng đã quen với thảo dược trong canh, ngân thảo kim thảo toàn bộ đều không còn lo ngại.
Điều duy nhất vẫn khiến Hà Ninh lo nghĩ là, canh bổ này đối với Mudy có tác dụng rất lớn, không muốn để mình chịu tội, thì không thể để Mudy chạm vào canh do Miya chế tác, nhưng như vậy rất khó.
Canh thịt trong nồi sôi lên ùng ục, mở nắp nồi ra, hương thơm theo khí nóng tỏa ra.
Mùi thơm mê người khiến kẻ khác không tự chủ hít mũi, còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng.
Hà Ninh ngồi ôm gối, xem như không biết. Miya cũng không vì vậy mà hành động gì, dùng mui dài múc một chút thử mùi vị, lại thêm vào hai hạt thảo dược, nhưng lửa còn chưa thấm, phải nấu thêm một chút nữa.
Màn đêm buông xuống, lều đã dựng xong hết, xung quanh doanh trại bố trí trạm gác, hai kỵ sĩ phụ trách tuần tra. Những người khác ngồi vây quanh đống lửa, vừa ăn bánh mạch nướng vừa nhẹ nói chuyện.
Con đường ốc đảo này các kỵ sĩ rất quen thuộc, nhưng các thương nhân là lần đầu tiên đi, trong đội thương buôn của Wamu có rất nhiều người đều lấy cuộn da dê mang theo bên người ra, sau khi mở ra thì là những tấm địa đồ chế tác thô thiển.
Wamu cũng có một tấm, mỗi khi đi qua một ốc đảo xa lạ, bọn họ sẽ thêm vào địa đồ vài nét bút. Một đường thô đại biểu khoảng cách giữa hai ốc đảo, hình tam giác hoặc là hình tròn đại biểu đầm nước lớn nhỏ khác nhau, ốc đảo cũng rất đơn giản, một cái cây là có thể giải quyết vấn đề. Thảo nguyên gần ốc đảo này phí không ít cân não của các thương nhân, cuối cùng quyết định vẽ thành thực vật hai lá.
Hà Ninh ăn canh xong, lại gần xem Wamu chế tác địa đồ, thương dân phương bắc chính là dựa vào một bức địa đồ đơn giản này mà đi qua lại giữa vùng núi và đại mạc, tồn tại bốn trăm năm trong hoàn cảnh ác liệt.
“Đây là ông cố của tôi để lại, truyền cho ông nội, ông nội lại truyền cho cha.” Wamu chỉ lên gia huy hình tam giác trên góc trái địa đò, “Đây là ký hiệu của nhà Sotira chúng tôi.”
Tại thành Battier, Wamu gặp được cha, cũng từ tay cha mình nhận được bức địa đồ này. Bị bọn cướp truy sát, chạy lầm vào hoang thành, lại chạy tới thành Battier, tất cả những thứ đáng giá trên người gia chủ Sotira tiền nhiệm đều bị mất hoặc đã bán, chỉ có tấm địa đồ này vẫn luôn được cất giữ cẩn thận, khi giao lại cho Wamu còn mang theo hơi ấm của Reid Sotira.
Giống như lạc đà gánh hàng hóa, địa đồ đời đời tương truyền trong gia tộc, cũng là bảo vật các thương dân không thể vứt bỏ.
Các thương nhân cất địa đồ lại, thảo luận sau khi tới Vu thành rốt cuộc nên đổi những gì.
Nghe Wamu nói nơi đó có thảm vô cùng tinh xảo, còn có lượng lớn dược thảo và mạch, còn có chim một chân sinh trưởng nhanh chóng, thịt cũng rất ngon, có thể nuôi dưỡng như dê bò, một phần thương nhân cảm thấy rất hứng thú.
Vàng và bảo thạch đã đủ rồi, bọn họ muốn trao đổi và thu mua một vài hàng hóa tiêu thụ ở phía bắc. Đương nhiên, muốn làm mối này còn cần Wamu giúp đỡ, tin rằng cậu sẽ không cự tuyệt.
Các thương nhân tự có tính toán riêng, Hà Ninh và Wamu sau khi đơn giản thảo luận thì liền buồn ngủ ngáp dài. Hôm nay trong canh của Miya khẳng định có cho thêm thảo dược trợ giấc ngủ, ấn ấn khóe mắt, lẽ nào hai ngày nay không ngủ ngon nên mắt có viền đen lộ ra?
Lúc này, ngoài doanh trại đột nhiên truyền tới tiếng cảnh giới của các kỵ sĩ, tiếng ngắn gọn bén nhọn, đại biểu có đội ngũ bất minh tới gần.
Cơn buồn ngủ của Hà Ninh lập tức tan biến, muốn đứng lên nhưng lại bị Mudy ấn vai lại, cảm nhận nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay tới, nhịp tim tăng nhanh giờ chậm rãi bình ổn.
Vỗ vỗ ngực, trấn định, thần điện Ortiramhs đã bị sụp đổ, vu nữ vẫn luôn gây phiền phức cho y không còn nữa, các kỵ sĩ chỉ cảnh báo thôi, người không rõ thân phận đang tới gần, có khả năng rất lớn là không phải tấn công, không cần phải khẩn trương như thế.
“Tốt chút nào không?”
“Ừ.” Hà Ninh cong khóe môi, “Tôi không sao.”
Mudy không nói gì, gật đầu, thu lại tay ấn trên vai Hà Ninh, giơ trường đao lên, đi tới chỗ các kỵ sĩ đã cảnh báo.
Thành chủ và các tộc trưởng bộ tộc đại mạc phía đông, đối diện chiến tranh và nguy hiểm đều sẽ đi đầu, nếu không thì không xứng với vị trí trên cao.
Chủ thành Holcim tại sao lại bị người ta thống hận khinh bỉ như thế? Chính là vì khi chiến tranh lại bỏ thành chạy trốn.
Cho tới hôm nay, người Holcim thậm chí không nguyện ý nhắc tới thành chủ đại nhân nhát gan hèn yếu đó.
Đi khỏi doanh trại, theo ánh lửa, Hà Ninh nhìn thấy một đội ngũ bị các kỵ sĩ bao vây. Hơn ba mươi nam tử cao to toàn thân bao bọc trong trường bào và khăn đầu, gần năm mươi con lạc đà, còn có hai con thú hình dáng kỳ lạ, lưng có mai cứng. Cái đầu thò ra từ trong mai có miệng hình móc câu như chim ưng, tứ chi được bao bọc vảy dày kín, móng vuốt sắc bén như lưỡi giũa cỡ lớn, bộ dáng vô cùng hung ác.
“Hải thú!” Miya kêu lên kinh ngạc, rất ít có thứ gì có thể khiến Miya kinh ngạc như thế.
“Hải thú?” Hà Ninh nghiêng đầu nhìn Miya, “Cô từng thấy qua?”
“Chưa từng thấy qua còn sống.” Miya nói, “Tôi chỉ từng đổi được hai cái răng nanh và một miếng mai của hải thú khi giao dịch.”
Còn về giao dịch với ai, Miya không nói, Hà Ninh cũng không hỏi.
Trong lúc nói chuyện, Miya rút dao găm trên eo đưa cho Hà Ninh, “Con dao găm này chính là dùng răng hải thú để làm, trên vỏ dao khảm mảnh vỡ của mai thú.”
Hà Ninh cầm dao găm, quả nhiên phát hiện khác biệt, thân dao dày hơn dao găm bình thường rất nhiều, lưỡi dao vô cùng sắc bén, miếng mai khảm trên vỏ dao giống như bảo thạch được mài qua.
“Nghe nói hải thú có sức mạnh thần kỳ.” Miya tiếp tục nói, “Chúng có thể giúp dân biển tìm được đàn cá lớn nhất, cũng có thể thồ vật nặng đi vào vùng núi và hoang mạc, còn có thể đối kháng với bất cứ mãnh thú nào, giá trị của một con hải thú thậm chí cao hơn một con ma mút còn nhỏ. Chỉ là dân biển phòng thủ nghiêm ngặt, rất ít có người có thể săn được hải thú thành niên, trứng hải thú cũng rất khó lấy.”
Hà Ninh chớp chớp mắt, thật sự lợi hại như thế?
Cả nước cả trên bờ, lên bờ thì chính là hổ, xuống nước thì lại như tuần dương hạm? Nếu trang bị thêm đôi cánh, có phải là vô địch không?
Nhưng hải thú cũng có nhược điểm, ‘lượng tiêu hao nước’ gấp năm lần địa thành thú, gấp hai ma mút.
Khi hai người nói chuyện, trong đội ngũ bị bao vây bước ra một người có vẻ là dẫn đội, toàn thân trên dưới đều bao kín kẽ, ngay cả hai mắt cũng bị trùm lên sa trong suốt, càng thêm kỳ quái.
Nam nhân bước tới hai bước, hành một lễ kỳ quái với Mudy, nói rõ thân phận.
“Đại nhân tôn kính, chúng tôi là thương dân tới từ phía nam, mang tới muối biển chỉ có phía nam sản xuất.”
“Dân biển?” Mudy bảo các kỵ sĩ lùi lại hai bước, “Dân biển sao lại tới đây?”
Thương nhân của dân biển cũng hiếm khi đặt chân vào sâu đại mạc, đa phần là ở biên cảnh phía đông và phía nam giao dịch. Thể chất của dân biển căn bản không thích ứng được với hoàn cảnh hạn hán tại đại mạc, đến đây thuần túy là chịu tội, còn không chính là sống đủ rồi đơn thuần tới tìm chết.
Không thể trách bọn họ bao kính như xác ướp thế kia được, nếu không ăn bận như thế, căn bản không thể nào đi vào đại mạc.
Lời của Mudy khiến đối phương có chút lúng túng, vì đạt được tín nhiệm, còn nói luôn nguyên nhân chân chính bọn họ xuất hiện ở đây, “Chúng tôi là nghe được tin tức ở phía đông…”
Thì ra, uy lực của lời đồn vượt xa tưởng tượng của Hà Ninh. Truyền thuyết về người thần dụ và tin tức thần điện Ortiramhs sụp đổ truyền tới phía nam, dẫn tới sự chú ý cao độ của dân biển. Bốn trăm năm nay, dân biển vẫn luôn tôn thờ ‘chủ nghĩa độc lập’, hoặc nên nói, từ sau khi đế quốc Aram biến mất, dân biển cách xa khỏi đại lục, giống như muốn tách phía nam ra khỏi đại lục.
Mục dân phía đông và man tộc phía tây ba ngày hai đợt đấu đá, thương dân phía bắc chỉ muốn kiếm tiền, dân biển muốn đóng cửa sống qua ngày riêng của mình, ai cũng không thể làm gì họ.
Đế quốc duy nhất có thể khiến dân biển thần phục đã không còn rồi, thần điện Ortiramhs sao? Vẫn là thôi đi.
Thần điện Ortiramhs không phải chưa từng nghĩ tới muốn cho dân biển biết tay, đáng tiếc lực chiến đấu của dân biển không yếu hơn man tộc và mục dân, khi cấp bách thì có thể toàn bộ nhảy vào biển, vung trường kích ngồi trên hải thú khiêu chiến, có năng lực ngươi cưỡi lạc đà xuống đi?
Một bên lục địa, một bên trong biển, đánh thế nào chứ? Cũng không thể thật sự cưỡi lạc đà xuống biển đúng không?
Đời đại vu Ortiramhs đầu tiên cũng không làm gì được dân biển, càng không cần nói tới các đại vu kế nhiệm vu lực đã giảm đi.
Chẳng qua vẫn luôn ngâm trong biển cũng không phải là cách, sau tai có mang cũng không thể trường kỳ sinh sống tại đó.
Cuối cùng, dân biển phía nam miễn cưỡng cùng thần điện đạt tới thống nhất chung, thần điện không tới tìm dân biển gây phiền phức nữa, dân biển ngoài mặt thừa nhận quyền uy của thần điện, cống phẩm mỗi năm cũng chỉ đưa tới mang tính tượng trưng, dân biển không thiếu nhất chính là muối biển, số lượng thần điện yêu cầu đối với họ mà nói là không đau không ngứa, cũng tránh cho những vu nữ đó luôn tới gây phiền.
Hiệp nghị như thế đã kéo dài bốn trăm năm, không ngờ đột nhiên từ phía đông lại truyền tới tin thần điện sụp đổ, người thần dụ chân chính giáng thế tại thành Burang. Các dân biển kinh ngạc không khỏi nhớ tới, chủ thành Burang là huyết mạch trực hệ của đế vương Aram, người thần dụ xuất hiện ở thành Burang, sau lưng có phải có hàm nghĩa sâu hơn?
Dân biển nổi lên suy nghĩ muốn nghiên cứu tới cùng, mới có đội thương buôn đi sâu vào đại mạc phía đông này.
Sau khi nói rõ thân phận, đội thương buôn của dân biển được dẫn về doanh trại, tạm thời không nói tới dân biển bao kín toàn thân trong trường bào, chỉ hai con hải thú đó thôi đã tạo nên một trận xôn xao tại doanh trại.
Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đều chạy qua, bốn con cự thú thể hình tương đương, ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, gầm lên vài tiếng, phát hiện cổ họng của nhau cũng không hơn kém gì, dứt khoát ngậm miệng, giống như cao thủ đối trận, sau khi nhìn chăm chú thời gian dài, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Rất rõ ràng, thèm thịt rồi.
Không cần Miya nói rõ, Hà Ninh cũng có thể xác định, hai con cự thú giống rùa biển biến dị này không phải ăn chay.
Các dân biển ngồi cách xa đống lửa, dựng lều tại vị trí các kỵ sĩ chỉ định, khi ăn cuối cùng mới tháo khăn đầu xuống, lúc này Hà Ninh mới nhìn rõ tướng mạo của họ.
Đồng dạng là hai con mắt một cái mũi một cái miệng, làn da rất trắng, màu tóc và màu con ngươi đều rất nhạt, đường nét tương đối nhu hòa, không sâu như mục dân phía đông và man tộc phía tây, điểm đặc biệt duy nhất chỉ có mang sau tai và móng tay màu lam.
Hà Ninh ngồi bên cạnh đống lửa, không chớp mắt nhìn dân biển ăn đồ ăn, có lẽ là bị nhìn tới không tự nhiên, các dân biển cuối cùng cũng quay đầu.
Hà Ninh sờ sờ mũi, như vậy quả thật rất thiếu lịch sự, là y không đúng. Dứt khoát kéo khăn đầu xuống, dự định rửa sơ qua sẽ về lều ngủ.
Nhưng không phát hiện, ngay khi y quay người, các dân biển toàn bộ đều ngây người khi nhìn thấy tướng mạo và mái tóc đen của y.
Chương 67: Dân Biển 2
Tóc dài màu đen, đôi mắt như ngọc thạch đen, ngũ quan nhu hòa, tướng mạo quen thuộc.
Hà Ninh thế này, khiến các dân biển ngồi quanh trước lều không tự chủ nhớ tới tượng thủy tinh trong cung điện giấu dưới đáy biển.
Thời đại đế quốc, họa sư và điêu khắc sư cung đình gần như toàn bộ tới từ dân biển phía nam. Vương thành Aram bị thiêu hủy trong ngọn lửa, tất cả những gì trong cung điện đế quốc cũng bị lửa nuốt chửng. Nhưng ở phía nam đế quốc, họa sư thoát được lại bảo tồn mấy bức chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu. Trong đó có tượng điêu khắc của đế vương Aram cuối cùng và đại vu cuối cùng.
So với nghệ thuật theo phái trừu tượng của thành Ariel, những bức chân dung và tượng điêu khắc này vô cùng tinh xảo, đặc biệt là tượng thủy tinh của đại vu cuối cùng của đế quốc, càng sống động như thật, giống hệt đại vu bốn trăm năm trước, cùng Hà Ninh cũng cực kỳ tương tự.
Dưới thần điện Vu thành giấu cuộn da dê và bảng đồng ghi chép lịch sử đế quốc, còn dân biển phía nam thì giấu chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu dưới đáy biển. Vu nữ của thần điện Ortiramhs có lẽ có từng nghi ngờ, nhưng sau khi đạt thành hiệp nghị với dân biển thì không thể tiếp tục truy cứu. Huống hồ, cung điện trong biển chỉ là truyền thuyết, trừ dân biển không ai có thể đi sâu vào đáy biển như thế, thần điện dù có không cam tâm cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thần điện Ortiramhs vẫn luôn muốn triệt để xóa sạch đại vu đế quốc khỏi lịch sử Aram, trải qua bốn trăm năm đăng đẳng, bọn họ cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc lời nói dối bị vạch trần mới phát hiện, lịch sử căn bản không thể nào che giấu, âm mưu cuối cùng cũng có ngày bại lộ, khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả còn đáng sợ hơn tưởng tượng trăm ngàn lần.
Địa vị cao quý không còn nữa, sự phục tùng và tín ngưỡng của tộc nhân trong chớp mắt biến thành khinh bỉ không chút che giấu, chửi rủa và trục xuất không chút tình cảm, tôi tớ trung thành nhất cũng không còn tin tưởng bất cứ lời nào của họ.
Trước khi thần điện bị hủy diệt, vu nữ bị trục xuất vẫn còn có nơi để trở về, bất luận ở đó còn tiềm ẩn uy hiếp tử vong, sau khi thần điện sụp đổ, vu nữ mất đi vinh quang và địa vị chỉ có thể giống như tội nhân lang thang trong hoang mạc. Tất cả kiêu ngạo ngày xưa đều trở thành hoa trong gương, không có thành và bộ lạc nào nguyện ý tiếp nhận họ, cho dù là người đồng dạng lang thang cũng không muốn cùng đồng hành với vu nữ bị trục xuất.
Vu nữ Ortiramhs giết chết đại vu, liên kết với kẻ âm mưu hủy diệt đế quốc. Âm mưu và lời nói dối đáng sợ chọc giận thần linh, đại lục Aram mới gặp phải hạn hán mấy trăm năm. Tất cả chân tướng vào lúc mà thần điện bị sụp đổ đã bị vạch trần, các vu nữ Ortiramhs giống như chuột trong cống, người người căm ghét, người người chủi rủa, khổ sở giãy dụa trong hoang mạc, không chốn dung thân.
Chim ăn thịt thối cả ngày luẩn quẩn trên đầu họ, chờ cái chết đến.
Vu nữ bị nhốt trong địa lao thành Battier và thành Burang, so với những đồng bạn cô độc chết trong hoang mạc có thể nói là may mắn, ít nhất bọn họ không cần đối diện với sự chán ghét của thế nhân, cũng không phải cô độc mà chết.
Nhắm hai mắt lại, tất cả những gì đã có lúc xưa lại hiện về. Tộc nhân quỳ bái kính lễ, tộc trưởng và các trưởng lão nghe lời phục tùng, chiến sĩ bộ lạc chịu vì một câu nói của họ mà rút trường đao… trang sức chói mắt, váy sa thêu tơ vàng, thức ăn thơm ngon… nếu thần điện Ortiramhs chưa từng diệt vong, nếu nam nhân tóc đen đó chết trong đại mạc, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ tất cả, thậm chí có thể thay thế đại vu già cả đứng trên đỉnh cao của đại lục Aram.
Hiện tại tất cả đã hết rồi.
Giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, có người sẽ ân hận vì tội nghiệt đã phạm, cũng có người kiên tin mình không phạm sai lầm.
Các vu nữ thần điện Ortiramhs đang nghĩ gì? Chỉ có bọn họ biết.
Gió mang theo cát vàng thổi mù mịt, đồi cát chậm rãi di chuyển, cát vàng che lấp di thể bên dưới, chim ăn thịt thối kêu lên trong không trung, càng lúc càng đông.
Ngọn lửa sinh mệnh hoàn toàn tắt ngúm, không cần bao lâu, dấu vết các vu nữ Ortiramhs từng tồn tại trên đời sẽ biến mất, giống như bọn họ đã từng làm đối với đại vu Aram.
Trong bóng đêm, lại một vu nữ ngã xuống, đống lửa trong doanh tại ốc đảo đang cháy bừng bừng.
Dân biển trước lều nhìn Hà Ninh đi xa, không tiếp tục ăn uống, mà dùng ngôn ngữ mục dân phía đông không hiểu để trao đổi với nhau. Trong lúc nói tựa hồ có xảy ra tranh chấp, nhưng rất nhanh đã thống nhất. Dẫn đội đứng ra, đi tới cạnh chỗ Mudy, dừng lại tại nơi ánh lửa có thể miễn cưỡng chiếu tới, cong lưng hành lễ, “Đại nhân tôn kính.”
Mudy ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu đỏ một bên gương mặt hắn, chợt sáng chợt tối. Trong con ngươi màu lam lóe qua tia vàng, đôi môi đỏ tươi như nhỏ máu. Mang sau tai dân biển lập tức đóng chặt, đây là biểu hiện khẩn trương khi bọn họ cảm thấy uy hiếp.
Dân biển cố gắng để mình trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói lại không thể nào che giấu, “Thành chủ đại nhân, người vừa rồi ly khai, có phải là người thần dụ vừa tới thành Burang, mang tới nước mưa và phì nhiêu cho Aram, đại vu chân chính?”
Mudy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cho tới khi mắt dân biển bắt đầu biến hóa, từ màu nhạt biến thành gần như trong suốt, mới cho đáp án khẳng định.
Khi hai người nói chuyện, Hà Ninh đã rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, thoải mái thở ra một hơi. Không vội trở về trướng, mà đi tới chỗ nghỉ ngơi của thằn lằn xanh và thằn lằn đen, sau khi đứng lại liền che mặt, quả nhiên lại lăn vào nhau, đang đánh nhau.
“Aya!”
Giọng Hà Ninh không cao, nhưng thằn lằn xanh lại lập tức chạy qua, không thèm đánh nữa, hưng phấn há to miệng với Hà Ninh. Đừng hiểu lầm, nó không phải đánh nhau tới lục thân bất nhận muốn cắn người, mà là bị Hà Ninh nuôi thành thói quen, súc miệng trước khi ngủ.
Hà Ninh búng tay một cái, một cột nước chảy vào miệng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh ngửa cổ, híp mắt lại. Thằn lằn đen cũng chạy tới, cũng há miệng, Hà Ninh cười, lại búng tay một cái, một cột nước rào rào chảy vào miệng thằn lằn đen.
Hà Ninh xoa cằm đứng một hồi, nhíu mày nhìn vảy dính đầy bùn đất của chúng, hai cột nước lớn hơn từ trời giáng xuống, dội thẳng vào đầu, thằn lằn xanh và thằn lằn đen không dám kháng nghị, thành thật đứng nguyên tại chỗ chịu xối nước.
Không phải không tránh thử, ngặc nỗi đại vu quá hung tàn, chạy tới đâu xối tới đó, hơn nữa nước càng lúc càng lớn.
Hà Ninh ngáp một cái, đang định về lều, đột nhiên phát hiện ánh mắt thằn lằn xanh và thằn lằn đen không đúng, còn bày ra tư thế uy hiếp, gầm nhẹ.
Hà Ninh dừng bước, chậm rãi quay đầu, hai con hải thú vô thanh vô tức đứng sau lưng y, đang duỗi dài cổ, nhìn thằn lằn xanh và thằn lằn đen dưới cột nước mà tràn đầy ngưỡng mộ.
Đừng hỏi tại sao Hà Ninh có thể nhìn ra được những vẻ mặt khác nhau trên mặt hai đứa này, tóm lại, y chính là biết.
“Muốn xối một chút không?”
Hà Ninh cười híp mắt đưa tay ra, chọc đầu hải thú, không chút sợ hãi cái miệng hình móc câu và hàm răng sắc bén vô cùng của hải thú.
Hải thú nghiêng đầu, vẻ ngoài hung ác, hiếm khi lộ ra một mặt đáng yêu.
Hà Ninh cười, ước lượng thân hình của hai vị này, niệm một đoạn vu văn, một cơn mưa xối xả quy mô nhỏ dội lên đầu hải thú. Hai bé bự duỗi thắng tứ chi trong mưa, còn lật người, biểu hiện càng thân thiện với Hà Ninh.
Đại vu nào đó sờ cằm, sinh sống trong biển… có cần thêm muối không?
Cột nước dẫn tới hải thú, cơn mưa dẫn tới dân biển.
Nhìn thấy hải thú và Hà Ninh đứng trong mưa, dân biển đi đầu kéo khăn đầu xuống, lộ ra mái tóc màu bạc như ánh trăng, đi tới hứng lấy mấy giọt nước mưa, nước mưa lăn trong lòng bàn tay, như trân châu trong suốt.
“Đại vu!”
Dẫn đội của dân biển quỳ một gối trước mặt Hà Ninh, đây là lễ nghi cao nhất của dân biển, trước mặt Mudy, hắn cũng chỉ cong lưng mà thôi.
“Cảm tạ thần linh, cảm tạ ngài đã trở về.”
Ngôn ngữ của dân biển, trừ đồng tộc thì chỉ có đại vu có thể hiểu. Bốn trăm năm trước, vu nữ Ortiramhs nuốt tim đại vu, uống máu đại vu, đạt được vu lực lớn hơn, nhưng không hoàn toàn. Bà không hiểu ngôn ngữ của dân biển, tự nhiên cũng sẽ không hiểu mối liên hệ giữa đại vu đế quốc các đời và dân biển.
Vào thời đại đế quốc, dân biển tín ngưỡng thần linh, hiếu trung với đại vu. Nếu bảo dân biểu dùng thân phận họa sư để phục vụ đế vương, không bằng nói là bọn họ chỉ muốn đạt được nhiều cơ hội hơn để ở bên cạnh đại vu.
Khi nói chuyện với Mudy, dân biển sử dụng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, ngữ điệu có hơi cổ quái nhưng vẫn nghe hiểu được. Khi ở trước mặt Hà Ninh, bọn họ lại nói hoàn toàn khác.
Ngôn ngữ kỳ quái, giống như hơi thở của thủy triều.
Trong đầu Hà Ninh đột nhiên hiện ra mấy cảnh tượng, bất giác ngẩng đầu che trán, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm dân biển dưới ánh trăng, nói ra một cái tên xưa cũ, “Radis?”
Nghe Hà Ninh gọi thế, dân biển đi đầu vẻ mặt kích động, đôi mắt gần như trong suốt phản chiếu lại dung mạo của Hà Ninh, “Đại vu vĩ đại, Radis là tổ tiên của tôi, bốn trăm năm trước từng đảm nhận họa sư tại cung đình, cũng là họa sư đế quốc cuối cùng.”
“Vậy sao?’
Hà Ninh xoa xoa góc trán, cảm giác choáng váng và đau đầu này đã lâu không có rồi, tại thành Ariel, y còn cho rằng ký ức kế thừa đã hoàn chỉnh, nhưng hiện tại… thật sự nghĩ không ra.
Chuyện về những dân biển này, Mudy biết không?
Hà Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng Mudy trong đám người, phát hiện hắn đang đứng cách đó không xa, không đợi y lên tiếng, đã bước tới cạnh y.
“Các người đứng lên trước đi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian